Anh sẽ chờ em nơi cuối con đường
Anh cũng nhớ những câu chuyện lí lắc không đầu, không cuối cùng giọng cười giòn tan mỗi khi em trêu chọc mọi người.
Anh nhớ cả cái kiểu nhún nhẩy và xoay tít trên mười đầu ngón chân mỗi khi em phiêu diêu cùng mộtbản nhạc hay,cái kiểu đứng trên đầu ngón chân thoạt đầu đã khiến anh vô cùng kinh ngạc, mà mãi về sau này, khi yêu em rồi, anh mới biết đó là thói quen còn sót lại sau những năm học múa của em.
Anh còn nhớ cả cái cách em chun mũi lại mỗi khi không đồng ý với anh điều gì nhưng không muốntranh luận,
một kiểu phản đối rất bướng bỉnh và... đáng ghét.
Em thấy không, anh vẫn nhớ tất cả về em, dù đã xa em nhiều đến thế...
Ngày em đi, anh tưởng như phát điên lên, nhiều lúc chỉ muốn bay vù đến nơi em ở, để được nhìn thấy em, để được chạm vào em…
Trong điện thoại của anh hàng chục cuộc gọi, hàng chục tin nhắn chỉ đến một số duy nhất là em. Nhưng anh chỉ nhận lại duy nhất một tin nhắn của em: ’’Nếu thuộc về nhau, em sẽ trở lại! ’’.
Nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại...
Chỉ một câu nói ấy của emthôi, anh đã chờ đợi, như đã từng chờ đợi em trước đây.Anh thật là khờ phải không em?Nhưng biết làm sao được khi anh đã trót yêu em nhiều đến thế.
Có nhiều cách để níu giữ một trái tim và em đã chọncách mang trái tim anh theo em, về một nơi rất xa…
Anh đã chờ em, lâu… rất lâu.... Những tháng ngày chờ đợi không tính bằng năm tháng mà tính bằng nỗi nhớ.
Mà có ai đo được chiều dài nỗi nhớ đâu, phải không em?
Nhưng cuộc đời thì ngắn mà nỗi nhớ quá dài! Thời gian trôi đi và chúng ta đều đã lớn khôn thêm. Ngày hôm nay, chẳng hề hẹn trước, em đã quay trở lại. Và trong anh, những kỷ niệm tưởng chừng ngủ vùi trong góc khuất nào đó của trái tim chợt ùa về nguyên vẹn, tươi rói.
Bỏ lại tất cả hiện tại, tương lai, trong anh chỉ còn lại những ngày tươi đẹp của quá khứ xa xưa…để nhớ về nhau. Anh như thấy lại những bước chân bồi hồi, ngượng ngùng của một chàng trai trẻ ngày xa xưa tìm về.
Anh và em, chúng ta lại cùng nhau sánh vai trên con đường kỷ niệm, có hoa điệp vàng rơi như mưa, tươi thắm những con đường.
Anh sẽ chờ em nơi cuối con đường lá vàng bay |
Anh lại đưa em tìm về căn gác nhỏ, náu mình trong con ngõ nhỏ, với giàn hoa quanh năm vấn vít, nơi ngày xưa, anh đưa em đi…khóc.
Cô gái của anh, em lại khóc rồi, bàn tay anh vụng về chẳng xoá hết buồn thương, bởi đã lâu lắm rồi, anh không lau nước mắt cho ai. Mà thôi, em cứ khóc đi cũng được, hãy tựa vào vai anh mà khóc, kẻo sau này, khi xa anh rồi, sẽ chẳng còn ai lau nước mắt cho em.
Em hãy ngồi xuống đây, cô gái nhỏ, để anh được nhìn rõ khuôn mặt thân yêu của em nào. Này đây là mắt, là môi, Bờ môi dịu ngọt một thời anh yêu. Này đây những ngón tay mềm, Thon thon búp nhỏ một thời anh thương.Em có biết không, em yêu!
Trong những lúc cuộc đời cay đắng nhất,trong những khi tình đời đen bạc nhất,trong lúc cõi lòng cô quạnh nhất,em chính là ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim anh, là điểm tựa duy nhất để anhđứng vững.Và giờ này, phút này, hơn bao giờ hết, anh muốn được ở bên em mãi mãi, suốt đời, suốt kiếp…không bao giờ xa em.
Nhưng dòng thời gian vụt trôi như một ánh sao băng, nào có đợi ai bao giờ. Anh và em dù chưa phải đã già, nhưng cũng đã đủ lớn để mong được trở lại những ngày hôm qua. Ngày hôm qua đã là dĩ vãng, mà có ai sống được với dĩ vãng bao giờ. Giờ chúng ta đã là những người khác, anh không thể trẻ lại và em cũng không thể như ngày xa xưa. Tình yêu đầu đã trôi xa nhưng dư âm còn đọng lại mãi mãi trong trái tim anh. Mãi mãi em vẫn là cô gái bé bỏng ngày xưa của anh.
0 comments: