Tôi, em và cậu ấy
Tiếng gõ cửa lúc 12h đêm làm tôi thức giấc giật mình. Với gương mặt vẫn còn ngái ngủ và có phần bực bội, tôi mở cửa căn phòng 16 mét vuông của mình. Chào đón tôi đằng sau cánh cửa là gương mặt của một người mới quen
- Chào cậu, xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào giờ này nhưng...có thể cho tôi một chỗ để ngủ!
Cô ấy nhìn tôi...ánh mắt mệt mỏi. Tôi lưỡng lự...
Căn phòng 16 mét vuông...liệu có đủ cho thêm một người...
- Cô vào đi, bên ngoài lạnh lắm!
Tôi xích qua bên nhường lối cho cô ấy, cô ấy đặt chiếc túi xách đắt tiền xuống sàn nhà và ngồi bệt ngay bên cạnh nó. Cô ấy lia mắt nhìn quanh căn phòng...
- Nó hơi bừa bộn một chút!
Tôi đóng cửa, gom mấy chiếc áo đồng phục lại một góc
- Ko sao, nó vẫn rất gọn gàng so với dorm của chúng tôi!
Tôi rót một ít nước ấm từ chiếc bình đưa cho cô ấy và ngồi sát tường chừa một khoảng trống nhỏ giữa cả hai.
- Cậu cứ ngủ tiếp đi, tôi chỉ mượn chỗ này để ngồi đêm nay thôi!
- Ko phải cô nói với tôi là cần một chỗ ngủ ah, cô ko định sẽ ngồi ngủ cả đêm đấy chứ!
Cô ấy ko trả lời chỉ cười nhẹ và đưa cốc nước lên miệng mình
- Cô có thể nằm trên nệm của tôi!
- Còn cậu!
- Tôi còn một chiếc nệm dự phòng!
Tôi đứng lên lôi ra chiếc nệm trong tủ quần áo trải ra sàn.
- Sao cậu ko để tôi nằm ở đó!
Cô ấy chỉ tay vào chiếc đệm vừa được trải ra
- Tấm nệm này ít khi sử dụng nên sẽ ko ấm, nhưng nếu cô muốn thì tôi sẽ nằm bên trong!
Tôi ngồi xuống chỉnh lại một chút cho chiếc đệm ngay ngắn.
- Xin lỗi nhưng ngày mai tôi phải bắt đầu công việc lúc 5h sáng nên tôi phải ngủ nếu ko muốn ngày mai lại bị mắng!
Tôi nằm xuống chiếc đệm của mình sát tường và nhắm mắt lại. Một lúc sau tôi có thể nhận thấy cô ấy nằm xuống bên cạnh tôi bởi vì mùi hương rất đặc trưng ấy thoảng vào mũi tôi. Không gian bên trong căn phòng chợt ấm lại vì có thêm hơi ấm của một người....
....Đêm ấy tôi đã mơ...một giấc mơ với nụ cười của một người....từ rất lâu rồi...
- Yuri, cậu sẽ lên Seoul thật hả!
Người bạn thân vẫn ko ngừng hỏi tôi câu hỏi ấy hành chục lần trong suốt buổi tối.
- Soo Young, tớ sẽ đi vào sáng mai, đó là sự thật! và cậu thôi lặp đi lặp lại một câu hỏi đi!
Tôi càu nhàu trong khi tay vẫn đang bận rộn với việc sắp xếp quần áo của mình vào balo
- Nhưng...sao lại gấp như thế! Cậu cũng ko nói cho tớ biết trước đây!
Soo Young có vẻ giận dỗi ngồi trên giường khoanh tay lại
- Tớ xin lỗi Soo Young, tớ chỉ ko muốn cậu và mọi người lo lắng!
- Giờ thì tớ còn lo lắng hơn nhiều!
- Đừng giận dỗi như con nít thế! Tớ sẽ cố gắng về thăm cậu và mọi người thường xuyên mà!
Tôi ngồi xuống nắm tay cậu ấy vỗ về
- Nhưng....có phải vì chị ấy ko?
Soo Young đột nhiên quay mặt nhìn thẳng vào tôi
- Cậu biết mà Soo Young, ko phải vì ai cả, tớ và chị ấy...chỉ là bạn thôi!
- Cậu còn định nói dối đến khi nào nữa! Từ nhỏ cậu đã thích chị ấy, tại sao cậu ko nói rõ cho chị ấy biết tình cảm của cậu, biết đâu chị ấy sẽ thay đổi quyết định!
Tôi im lặng... Tôi ko biết phải nói thế nào cho cậu ấy hiểu chuyện của hai chúng tôi khi mà nó chẳng có gì rõ ràng để giải thích...
- Ngày mai tớ phải đi sớm, chúng ta ngủ thôi!
Tôi nằm xuống chiếc giường, Soo Young cũng lặng lẽ nằm bên cạnh. Hai chúng tôi im lặng cho đến khi trời dần sáng...
- Yuri! Lên đó chỉ có một mình cháu hãy cố gắng chăm sóc bản thân mình nhiều hơn!
Bác Choi ôm tôi vỗ nhẹ lên lưng
- Cháu biết mình phải làm gì, xin bác hãy yên tâm ạ!
Tôi cười để trấn an bác ấy.
- Khi nào ổn định hãy gọi điện thoại thông báo cho mọi người biết nhé Yuri!
Chị Soo Jin nắm tay tôi
- Vâng ạ, unnie hãy chăm sóc cho hai bác và Soo Young giúp em nhé!
Tôi nắm lại bàn tay nhỏ nhắn của chị ấy
- Này, nhớ về thăm mọi người ngay khi cậu rãnh đó!
Soo Young đấm nhẹ vào ngực tôi
- Tớ hứa mà, cậu ko được ăn nhiều quá đó Shikshin và đừng có làm cho bác và chị Soo Jin phải đau đầu vì cậu nữa!
Tôi cũng đấm nhẹ vào ngực cậu ấy.
Chiếc xe buýt đi đến nhà ga đang tới gần. Tôi ôm một lượt từng người, nhìn kỹ gương mặt họ thêm một lần nữa. Đôi mắt họ đã ươn ướt và mắt tôi cũng như thế, bầu trời gần đông ảm đạm màu tro...
Tôi leo lên xe ngồi vào chiếc ghế gần cửa sổ vẫy tay với những người ở lại với một nụ cười gượng
- Tạm biệt mọi người!
- Tạm biệt Yuri, tớ sẽ nhớ cậu lắm!
Soo Young đã khóc khi vẫy tay với tôi. Cậu ấy vẫn luôn là một người mau nước mắt như thế..
Chiếc xe lăn bánh , tôi đưa ánh mắt về con đường mòn dẫn đến ngôi nhà nơi cuối làng, mong manh cầu nguyện bóng dáng một người nào đó sẽ xuất hiện...
Nhưng...
Đáp lại tôi là hình ảnh nhòa dần nơi khóe mắt...
Bởi....nước mắt...
Tôi khóc...
"Tạm biệt...tình yêu đầu tiên của tôi!"
.......................
Mở cửa, tôi quăng chiếc balo của mình xuống sàn nhà, ngồi trên chiếc ghế duy nhất của căn phòng nơi có thể hướng ánh nhìn ra ngoài bầu trời đêm từ ô cửa sổ...
Căn phòng 16 mét vuông lại trở về không gian tĩnh lặng và lạnh lẽo vốn có của nó.
Tôi bước ra khỏi phòng để đi tắm đã gặp ngay cô chủ nhà đang đi lên cầu thang với chiếc hộp trên tay...
- Yuri, cháu có nhà thì hay quá, cháu có một bưu phẩm được gửi đến hôm nay!
Cô ấy đưa chiếc hộp cho tôi
- Cám ơn cô ạ!
- Hôm nay là sinh nhật cháu à!
Tôi cười nhẹ chợt nhớ hôm nay là 5/12...
- Vâng ạ!
- Cháu có muốn xuống nhà dùng cơm chung với bác và Min Ho ko?
Cô ấy vui vẻ mời tôi
- Cám ơn cô rất nhiều, nhưng ko cần đâu ạ, cháu có mua bữa tối rồi!
- Cháu cứ từ chồi mỗi khi cô mời cơm mãi thôi!
Cô ấy vỗ nhẹ vai tôi trách yêu
- Lần sau cháu sẽ ko mua bữa tối và sẽ làm phiền cô ạ!
- Hứa đấy nhé, thôi cô xuống dưới đây! À, sinh nhật vui vẻ nhé!
- Cám ơn cô!
Cô ấy quay trở lại cầu thang xuống nhà, tôi cầm chiếc hộp trên tay... Là quà của Soo Young...
Đặt món quà lên chiếc bàn học, tôi mỉm cười vì dòng chữ viết vội của cậu ấy
"Happy Birthday Kwon Yuri!"
Trong hộp là chiếc nón lưỡi trai màu đen... Đó là chiếc nón mà tôi đã rất thích lúc chúng tôi đến thị trấn để mua nguyên liệu cho quán ăn nhà bác Choi...
"Cám ơn cậu Soo Young!"
Nhìn lên tấm lịch trên bàn, con số 5 đập vào mắt tôi...
Nếu có thể...tôi ko muốn ngày này hiện diện trên tấm lịch...hay chính xác...tôi ko muốn mình hiện diện trên đời này làm gì...
Nhưng tôi ko thể chối bỏ nó hay sự thật là ko thể chối bỏ sự tồn tại của mình...
Đặt những bước chân lặng lẽ trên con đường trong đêm mùa đông lạnh vắng, những bông tuyết rơi nhẹ phủ đầu trên vai áo, chúng làm tôi nhớ đến ngày mình bước chân đến thành phố này...
Hôm đó cũng là một ngày mùa đông như thế, sau khi trải qua chuyến tàu dài tôi đặt bước chân đầu tiên xuống vùng đất Seoul. Xốc chiếc balo lên vai tôi bước vội ra khỏi bến tàu, chào đón tôi tại nơi này là những gương mặt xa lạ và bận rộn trong chuyến hành trình của họ.
Quyết định rời xa nơi tôi được sinh ra...àh ko phải gọi là nơi tôi bị sinh ra thì đúng hơn chứ! Nó xuất phát vào cái đêm tôi nhìn thấy chị ngả đầu vào vai người đàn ông ấy ở bãi biển... Vì thế tôi cũng ko biết nó có phải là một quyết định đúng đắn hay ko?
Nhưng tôi ko có thời gian để nghĩ đến điều đó. Tôi cần tìm một nơi để ở trọ wa đêm nếu ko muốn phải ngủ ngoài đường. Tôi bước vội vã wa một vài nhà nghỉ mà ko dừng lại, vì chúng có vẻ quá sang trọng cho một đứa tỉnh lẻ như tôi.
Sau gần hai tiếng đồng hồ tìm kiếm tôi bắt đầu thấm mệt và cả đói bụng nữa. Gió lạnh của buổi tối thổi xốc len vào áo khoát của tôi, tôi rùng mình...lạnh thật!
Trong khi tôi bắt đầu cảm thấy quyết định của mình thật ngu ngốc một tấm biển treo trên cửa một cửa hàng tạp hóa đập vào mắt tôi
"Cho thuê phòng"
Hơi ngần ngại nhưng tôi vẫn bước vào bên trong. Tôi chọn một chiếc bánh ngọt và một chai nước suối, trong khi người phụ nữ đang tính tiền cho mình tôi hỏi
- Xin lỗi cô nhưng tấm biển ngoài ấy...!
Cô ấy ngước lên nhìn tôi, ơn trời là dáng vẻ bên ngoài của tôi cũng ko đến nổi khó nhìn hay như Soo Young thường nói là "cậu rất xinh đẹp!" Vì thế cô ấy nở một nụ cười
- Nhà cô có một căn phòng trống, cháu muốn thuê à!
- Vâng ạ, cháu vừa từ quê lên và cháu cần một căn phòng để ở!
Tôi nhẹ nhàng giải thích
- Oh, thế sao? Cháu ở một mình hay với ai!
- Một mình ạ!
- Vậy cô nghĩ căn phòng sẽ đủ, nó hơi nhỏ nhưng với một người thì vẫn tốt! Đi theo cô, cô sẽ cho cháu xem!
Cô ấy bước ra khỏi quầy tính tiền và đi trước tôi cũng đi theo sau.
Chúng tôi đi ra khỏi cửa hàng, bên hông cửa hàng sát vách tường là một cầu thang dẫn lối lên trên kế bên cầu thang là một con hẻm lớn. Tôi bước lên cầu thang cùng với cô chủ cửa hàng, tôi nhìn thấy căn phòng mà mình sẽ ở, nó nằm bên trên cửa hàng, có một khoảng sân trước căn phòng tôi đoán nó là sân thượng, và.... thật tốt nó hoàn toàn tách biệt, ý tôi là căn phòng!
- Cháu vào đi, đây là phòng mà chồng cô hay đọc sách và sáng tác nhưng từ khi ông ấy mất cách đây một năm ko ai sử dụng nó nữ, để ko thì cũng phí nên cô mới để cho thuê!
Cô ấy mời tôi vào, tuy hơi nhỏ nhưng nó rất sạch sẽ. Trong phòng có một chiếc tủ quần áo cũ một giá sách trống và một chiếc bàn sách đặt ngay sát cửa sổ và khi nhìn ra khung cảnh bên ngoài ấy tôi ngay lập tức đặt cọc tiền để thuê nó.
Cô chủ nhà rất tốt bụng khi tặng tôi bộ chăn nệm vì hành lý mang theo của tôi ko có gì ngoài vài vật dụng cá nhân và quần áo. Một năm sau đó tôi đã có thể dành dụm tiền để mua sắm một vài thứ cần thiết cho cuộc sống bằng tiền lương từ công việc nhân viên hậu trường của công ty giải trí SM
Nó hoàn toàn là một công việc khá tốt nếu ko kể đến việc thường xuyên mệt mỏi vì phải thức khuya dậy sớm và thời gian bất ổn!
Vẫn những bước chân lặng lẽ trên con đường đầy tuyết trắng. Bất giác mắt tôi dừng lại nơi tấm biển quảng cáo ngay trạm chờ xe buýt. 7 cô gái trong nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng ... So Nyh Shi Dae...
Hay chính xác là mắt tôi dừng lại nơi hình ảnh của cô ấy... cô gái ước mơ của bất kỳ ai kể cả đàn ông hay phụ nữ... Cô gái mới quen của tôi... Cô gái với tên gọi... Jessica Jung!
Chẳng thể phủ nhận rằng cô ấy có một vẻ đẹp hoàn mĩ đến từng milimet...
Nhưng tôi ko dành bất kỳ một tình cảm nào với cô ấy ít nhất là cho đến hiện tại đơn giản bởi vì tôi ko theo chủ nghĩa tôn thờ cái đẹp. Với tôi, con người ko ai được gọi là hoàn hảo, mỗi người là một cá thể riêng biệt và thế nên tôi ko đặc biệt yêu thích ai kể cả bản thân tôi...
Có lẽ cũng nhờ vào bản tính này mà tôi mới có được công việc ở SM. Còn nhớ hôm đó một ngày sau gần một tháng lang thang khắp các con phố Seoul để tìm kiếm một công việc, trong ví tôi chỉ còn 21.000 won. Không ít nhưng chẳng đủ để làm được bất cứ gì! Tôi ngồi bệt xuống lề đường, đưa tay gạt những bông tuyết trắng trên vai áo, ngước nhìn những người vội vã trên đường phố, dường như ở thành phố đông đúc này chỉ có mình tôi lạc lõng không biết hướng đi tiếp theo là gì.
Không bằng cấp, không kinh nghiệm, không quen biết, tôi có thể làm gì ngoài việc quay trở lại với công việc ở quán ăn gia đình nhà Soo Young!
Một trang báo quảng cáo lăn lông lốc ngoài đường bay dạt đến ngay chân tôi, tôi thở dài
“Đến cả một tờ báo vô tri cũng muốn kiếm chuyện với mình!”
Thế nhưng, trời ko triệt đường con người, hay như người ta thường nói, người tốt sẽ gặp được điều tốt, tôi ko phải người tốt nhưng cũng chẳng phải người xấu. Thế nên ông trời vẫn còn rót một chút lỏng trắc ẩn của ông ấy cho tôi. Dòng chữ trong phần tuyển dụng đập vào mắt tôi
“Công Ty Giải Trí SM tuyển dụng
Nhân viên hậu trường
Không cần kinh nghiệm, sẽ được đào tạo.
Yêu cầu: sức khỏa tốt, chịu khó , trung thực và một số yêu cầu cần thiết.”
Tôi tự hỏi “yêu cầu cần thiết là cái gì?” Nhưng mặc kệ cái yêu cầu đó là cái gì, tôi có thể đáp ứng được 3 trong số 4 yêu cầu đó vậy là đã đủ. Tôi cần thử vận may của mình một lần nữa trước khi quyết định ở lại đây hay quay về.
Tôi đến công ty ấy theo địa chỉ ghi trên tờ báo. Phỏng vấn tôi là một người đàn ông trung niên, ông ta ko biểu hiện bất cứ thái độ gì khi xem qua hồ sơ xin việc trong khi hai tay tôi đang nắm chặt lại trên đùi hồi hộp… Ông ta gấp hồ sơ của tôi lại, rút ra một vài tấm hình của những chàng trai và cô gái đặt trước mặt tôi,
- Cô thấy họ thế nào!
Tôi nhìn vào chúng và ngẩng mặt lên
- Xin lỗi nhưng tôi ko hiểu ý ông cho lắm!
- Cô ko thấy họ rất đẹp sao?
- Họ đẹp nhưng điều đó có gì quan trọng ạ!
- Cô ko cảm thấy mình bị hấp dẫn bởi họ?
“Ông ta đang muốn cái quái gì thế nhỉ!”
Tôi thầm nghĩ nhưng rồi vẫn trả lời với bản tính vốn có của mình
- Xin lỗi nếu câu trả lời của tôi làm ông phiền lòng nhưng việc họ đẹp và việc tôi bị hấp dẫn bởi họ hoàn toàn ko liên quan gì đến nhau!
Sau câu trả lời đó ý nghĩ ngay lúc ấy của tôi là làm cách nào để có thể mua vé tàu quay trở về. Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, ông ấy nở một nụ cười
- Ok, cô được nhận. 8h sáng ngày mai cô hãy đến đây để nhận công việc!
Cho đến tận bây giờ tôi mới biết lý do của cuộc phỏng vấn ấy. Đây là công ty giải trí và những người ở đây đều là những ngôi sao nổi tiếng của Hàn Quốc. Vì thế việc tôi bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của họ sẽ ko khiến tôi xao nhãng công việc của mình khi làm việc chung với họ. Hơn nữa, việc có tình cảm riêng giữa nhân viên trong công ty và các idol hoàn toàn bị cấm tuyệt đối, yêu cầu công việc của tôi nhìn thì đơn giản nhưng hoàn toàn ko đơn giản. Bởi vì bạn cứ thử tưởng tượng xung quanh bạn đều là những chàng trai, cô gái đẹp và tài năng liệu bạn có đủ tỉnh táo để giữ cho mình chuyên tâm vào việc bạn đang làm và liệu bạn có thể giữ cho trái tim mình ko nhảy khỏi lòng ngực! Nhưng đó là với bạn còn với tôi thì…như tôi đã nói tôi ko theo chủ nghĩa tôn thờ cái đẹp! Kết quả của điều đó là sau một năm tôi vẫn đang thực hiện rất tốt công việc của mình….
Vậy mà giờ đây tôi lại đứng yên ở đó và nhìn gương mặt ấy... Lạ nhỉ!
Tôi quyết định sẽ vào một nơi nào ấm áp để ăn cái gì đó khi nhận thấy bụng mình đang réo và cơ thể thì lạnh hơn rất nhiều vì không gian về đêm của mùa đông!
Một quán ăn nhỏ trong túp lều bên lề đường... Nó thích hợp cho một kẻ “quê mùa” như tôi!
Sau khi hoàn thành một tô mì nóng hổi, bụng tôi đã thôi réo nữa, tôi quay trở về phòng của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên khi tôi vừa chuẩn bị cởi chiếc áo khoát ra.
- Chào cậu!
Là cô gái mới quen, với đôi mắt mệt mỏi
- Chào cô, cô lại cần một chỗ để ngủ à!
- Không, tôi cần một nơi yên tĩnh!
Mỗi ngày là một lý do... Hay chứ nhỉ!
- Cô vào đi bên ngoài lạnh lắm!
Tôi nhường chỗ để cô ấy bước vào...Có những thứ được lặp đi lặp lại mà ko phải một thói quen! Bởi tôi ko phải là người có thói quen tiếp chuyện với người lạ!
Cô ấy vẫn đặt chiếc túi xách đắt tiền xuống sàn nhà và định ngồi xuống bên cạnh nhưng tôi đã ngăn lại
- Nếu muốn yên tĩnh cô nên ngồi ở đây!
Tôi chỉ tay vào chiếc ghế trống.
- Cám ơn!
Cô ngồi vào chiếc ghế của tôi
- Cậu định đi ra ngoài sao!
- Không, sao cô nghĩ thế!
Cô ấy chỉ tay vào chiếc áo khoát và chiếc mũ trên đầu tôi
- Um, tôi vừa ra ngoài về!
Tôi cởi chiếc áo khoát móc lên cây treo đồ
- Chiếc mũ rất đẹp và hợp với cậu!
- Cám ơn, nó quà của một người bạn!
Tôi tiếp tục cởi chiếc nón để lên giá sách
- Bạn gái cậu à!
Thắc mắc về tôi sao_ một người lạ
- Không, một người bạn thân! Nhưng sao lại là bạn gái mà ko phải bạn trai!
Tôi nhìn cô ấy thắc mắc, sao cô ấy có thể nhận ra tôi ko thích con trai
Cô ko trả lời chỉ cười thật nhẹ rồi đưa mắt ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ và tôi nghĩ đó là câu trả lời với ý nghĩa
"Ai cũng có thể nhìn thấy!"
Không gian của căn phòng lại chìm vào yên lặng...
Lạ thật đấy, cô ấy ko phải bạn tôi, tôi cũng ko phải bạn cô ấy, nhưng chúng tôi lại ngồi cùng nhau im lặng trong một căn phòng giữa đêm mùa đông lạnh giá...
Tôi tự hỏi rằng...
Giữa cuộc sống bộn bề... sao lại có những con người xa lạ ngồi cùng nhau trong cùng một không gian....
0 comments: